Tán Tỉnh Cô Nàng Xấu Hổ
Phan_2
Ngự Diễm vừa sáng sớm đã nhận được điện thoại của phụ thân anh gọi đến, muốn anh chiều nay vô luận có bận việc gì đi nữa cũng nhất định phải về nhà một chuyến, giọng điệu ông gấp đến độ anh phải nhanh chóng xử lý dự án trong tay và lập tức từ Đào Viên lái xe quay trở về Đài Bắc.
Vừa bước vào thư phòng, Ngự Diễm phát hiện có một cô gái đang bày ra cái dáng vẻ háo sắc nhìn anh trân trối.
Trời ạ, bây giờ là cái thời đại gì rồi mà còn có thể có loại tục nữ đến không thể giả giạng như thế chứ! Tóc thì vàng hoe loăn xoăn chắc do sử dụng mỹ phẩm làm tóc rẻ tiền mà ra, từ bàn tay đến khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm như một chú hề, đúng là một bức tranh trừu tượng đầy màu sắc … Haizz, lại nhìn tới bộ quần aó trên người nàng cũng không thể đón ra được thuộc trào lưu nào nữa …nói chung là một sự kết hợp thảm bại của thời trang lẫn phong cách nào là áo với hoa văn to dđùng kết họp cùng với váy đen tầng tầng lớp lớp ren rua mà hồng chói lóa …còn chưa kể đến đôi dép lê Thiên Cao Hậu đế cao… Trời đất ạ! Anh nên gọi tiểu cô nương này là di vật trong bảo tang sao? Nàng ta hẳn là “Tục muội” cuối cùng tuyệt chủng của toàn bộ Đài Loan rồi?
“Hi…” Phát hiện ra nam nhân kia đang đánh giá nàng, Cổ Tiểu Lục thẹn thùng đỏ mặt khẽ lên tiếng chào anh.
Ngự Diễm lúc này chân mày lại càng nhíu lại, trời ơi móng tay đỏ thẫm nữa chứ … tâm anh lại một lần nữa vì kinh hoảng mà chấn động!
Ngự Trạch Thiên ông rất nhanh phát hiện ra con trai mình đang cẩn thận quan sát con dâu tương lai của ông, xem ra Cổ Tiểu Lục quả nhiên thực sự thành công trong việc hấp dẫn sự chú ý của Ngự Diễm! Vì thế ông lập tức bước lại gần lên tiếng : “Diễm, đây là ân nhân cứu mạng của cha Cổ Tiểu Lục mà cha đã đề cập qua với con, ngày hôn đó nàng chính là người cứu ta khỏi tay bọn xấu xấu. Tiểu Lục tiểu thư, vị này chính là người ta muốn giới thiệu cho ngươi quen biết con trai ta Ngự Diễm, trước mắt nó vẫn chưa có đối tượng luyến ái, vẫn còn là người đàn ông độc thân hoàng kim!”
“Cái gì?” Ngự Diễm quay gương mặt tuấn tú nhìn chằm chằm vào ba anh, ngay cả một cô gái mà cách trang điểm cũng khác người như thế chính là người cha anh đề cập đến vài hôm trước Nữ Anh hùng? Thật sự là nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo a! Cái đáng giận là, phụ thân anh khi không lại muốn giới thiệu cái loại “Tục nữ” này cho anh? Có lầm hay không chứ!
“Chào, ta là Cổ Tiểu Lục, rất vui được gặp ngươi.” Cổ Tiểu Lục chủ động vươn bàn tay nhỏ bé, muốn cùng nam nhân phong độ tuấn tú này bắt tay.
Ngự Diễm bĩu môi, cho dù không chút tình nguyện cũng không thể mất đi phong nhã trước mặt dạng tục nữ như nàng ta, khi anh lịch sự đưa tay ra bắt tay nàng thì khuôn mặt Cổ Tiểu Lục nàng đã hóa thành hồng như quả táo.
Lần này là lần đầu tiên Cổ Tiểu Lục chủ động nắm tay nam nhân… Không thể tưởng được cảm giác lại ấm áp như vậy… bàn tay anh mềm mại truyền nhiệt khí vào trong lòng nàng, khiến tim nàng đập nhanh, mặt đỏ tai hồng…
“Có thể buông ra chưa?” Ngự Diễm lạnh lùng nói, lúc này Cổ Tiểu Lục nàng mới phát hiện ra chính bản thân mình thất thố .
Nguyên lại là nàng vẫn đang nắm chặt tay Ngự Diễm anh, ngay cả khi anh cố ý rút tay ra nàng cũng không để ý… Thật sự là mắc cỡ đến chết người .
“Thật có lỗi…” Cổ Tiểu Lục lại vụng trộm liếc nhìn anh một cái , nhỏ giọng nói, nàng bình thường lớn giọng to mồm không hề giữ hình tượng thục nữ nhưng sau khi gặp Ngự Diễm này, giọng điệu lại khẩn trương biến thành tiểu ong mật .
“Diễm, Tiểu Lục tiểu thư thực rất đáng yêu đúng không? Nàng là cô gái rất có chính nghĩa, thân thủ thì lại nhanh nhẹn, thật vừa vặn để bảo vệ ngươi!” Ngự Trạch Thiên ông cứng rắn đem hai người kéo sát vào nhau nhìn nhìn ngắm ngắm sau đó vừa lòng gật đầu.
“Ba, xin người có chừng có mực, đừng nữa tiếp tục nháo nữa được không.” Nhất thời bị cha anh ép đến đứng sát đụng chạm vào Cổ Tiểu Lục, Ngự Diễm anh lập tức nóng nảy nhảy dựng lên như phải bỏng.
“Là … a, Đúng vậy a, ta thích nhất là bảo hộ kẻ yếu , để ta bảo hộ ngươi thì rất thích hợp a !” Cổ Tiểu Lục nhìn Ngự Diễm mĩm cười nói.
“Ta làm gì mà nhỏ bé đến cần phải bảo hộ hả?” Cô gái này đúng là con mắt có vấn đề, anh đều định kỳ đến phòng tập thể thao rèn luyện thân thể, trên người không có một chút thịt dư thừa, đường cong cứng rắn, làm sao mà thành ra thoạt nhìn nhỏ bé yếu đuối cơ chứ?
“Không phải , ta không phải là có ý đó, ý của ta nói… Ta thích nhất là bảo hộ người cần được bảo hộ a .” Cổ Tiểu Lục lấy tay cào cào mái tóc, gượng ép tự bào chữa.
“Con xem đó, Tiểu Lục là nữ nhân gầy yếu, lại có được nam nhân mới có thể cậy mạnh, như vậy nàng ta đúng là làm con dâu không thể chọn lựa ai khác của Ngự gia ta .” Ngự Trạch Thiên vỗ vỗ vai Cổ Tiểu Lục an ủi nàng.
“Cái gì? Đại ca, nhị ca không phải đều đã kết hôn ?” Ngự Diễm anh vẫn còn chưa muốn bị chon vào nấm mộ hôn nhân đâu.
“Là … a, cho nên chỉ còn có con thôi.” Ngự Trạch Thiên thái độ bingo nhìn con trai kiên định nói.
Ngự Diễm anh không kiên nhẫn mắt trợn trắng, sau đó giọng đầy mất hứng nói với phụ thân: “Cha ngươi đừng nghĩ có thể lại đối xử với con như đối cới đại ca ,nhị ca , hai người bọn họ đã bị cha đẩy vào hố lửa, không có nghĩa là con cũng sẽ chấp nhận như thế đâu?”
“Con … đứa nhỏ này nói như vậy là có ý gì? Cha sở dĩ làm hết thảy những điều đó đều là vì suy nghĩ đến hạnh phúc cả đời của con, con sao mà không ngẫm lại xem, con đã hai mươi sáu tuổi , đã từng đem cô gái nào về nhà cho chúng ta xem qua chưa? Chẳng lẽ con tính cả đời đều như vậy?” Ngự Trạch Thiên có chút bốc hỏa chỉ vào Ngự Diễm mắng.
“Thúc thúc các ngươi đừng cãi nhau vì ta…” Thấy tình hình như thế, Cổ Tiểu Lục có chút khẩn trương khuyên can, nhưng ánh mắt Ngự Diễm hung dữ liếc nhìn ra hiệu nàng im miệng.
Cổ Tiểu Lục ngậm miệng, nhưng trong lòng nàng cực kỳ ủy khuất.”người của con, con sẽ tự mình quyết định không cần cha phải nhọc tâm.” Đối với việc bị phụ thân thúc giục hôn nhân ,Ngự Diễm anh cảm thấy vô cùng phiền chán, phụ thân anh vội vã muốn anh thành gia lập thất còn chưa tính tới là ông còn giao tới cho anh một cái dung mạo xấu xí này…
“Cha mặc kệ con, dù sao cha cũng đã đáp ứng Tiểu Lục tiểu thư là sẽ “lấy thân báo đáp” rồi , mà con chính là người phụ trách chuyện “ con đền đáp thay cha” kia , con cho dù nếu thật sự không phục, thì tự nói với Tiểu Lục tiểu thư cho rõ đi.” Ngự Trạch Thiên đem hết trách nhiệm toàn bộ giao cho người vô tội là Cổ Tiểu Lục nàng.
Ngự Diễm lại trừng mắt nhìn về phía Cổ Tiểu Lục.”A… Này… Ta…” Cổ Tiểu Lục nhất thời ấp úng, một câu cũng nói không nên lời.
“Tiểu Lục tiểu thư ngươi không cần sợ, ta sẽ giúp người duy trì công đạo a.” Ngự Trạch Thiên ông vỗ ngực nói.
“Lão gia gia, thúc cũng không nên bức bách con trai thúc như vậy đâu , có lẽ anh có bệnh hay điều gì khó nói không tiện nói ra… cũng có lẽ anh ta chỉ thích nam nhân, mỗi người đều có quyền tự do luyến ái mà, Nam Nam mến nhau cũng không có gì là không tốt , chỉ cần có thể hạnh phúc, thì mặc kệ đối tượng là nam hay là nữ ta đều cảm thấy không sao cả.” Thấy bộ dáng Ngự Diễm nổi trận lôi đình, Cổ Tiểu Lục tìm cách đem trách nhiệm toàn bộ đổ vào trên người mình, thiện lương thay anh biện giải, nhưng những lời của nàng vừa mới thoát ra khỏi miệng, chỉ thấy hai vị nam nhân đứng đó mặt mày xanh lè.
Nữ nhân này đang nói cái chuyện quái quỷ gì thế? Ngự Diễm anh là nam nhân hàng thật giá thật, khuynh hướng giới tính của anh hoàn toàn không có gì vấn đề gì a!
“Ngươi có thể làm ơn ngậm miệng lại được không?” Ngự Diễm anh có thể cảm giác được mình sắp bị nàng ta bức điên rồi .
“Ngươi không cần lo sợ … Nhìn ngươi suất như vậy, ta sẽ cố gắng thay ngươi tranh thủ sự thông cảm của cha ngươi …” Cổ Tiểu Lục tròn mắt nhìn anh giọng nói vô cùng chính nghĩa.
“Chuyện này rất hoang đường !” Ngự Diễm rống lên một câu sau đó xoay người bước ra khỏi thư phòng, thấy Ngự Diễm đang tức giận cao độ như thế là tại do nàng , Cổ Tiểu Lục chỉ còn cách bất lực nhìn về phía Ngự Trạch Thiên ông cầu cứu.
“Lão gia gia…” Nàng bất lực nghẹn ngào.
“Này xú tiểu tử… Quả nhiên bị ta đoán trúng, con đối với nữ nhân nửa điểm cũng không có thèm để ý đến, thì ra quả thực là GAY rồi… Thật sự là con tức chết ta mà !” Ngự Trạch Thiên tức giận dậm chân.
“Lão gia gia, thúc đừng nóng giận, có như thế nào cũng chỉ là ta do ta đoán mò… Huống hồ bây giờ là thời đại mở ra, Nam Nam mến nhau cũng không có gì là không tốt, hai người đều là nam nhân, nên có thể thông cảm tình cảm lưu luyến của nam nhân chân chính…” Cổ Tiểu Lục vội vã an ủi Ngự Trạch Thiên, nhưng không ngờ lại đem sự tình biến thành thảm hại hơn nữa.
“Đừng nói nữa…” Lại thấy Cổ Tiểu Lục nói tiếp, anh nhanh chóng cắt lời nàng.
“Gặp phải chuyện này thúc thục sự nên bình tĩnh, cũng đừng nên ép buộc anh ấy phải lựa chọn !” Cổ Tiểu Lục trong lòng tràn đầy tin tưởng rằng gặp cô gái xinh đẹp như nàng vậy mà Ngự Diễm cũng không có một chút rung động thì điều đó chứng tỏ anh ta nhất định là chỉ thích nam nhân a!
(Lời Thần Kê: càng làm càng thấy chị này biến thái nặng, haizzz…)
“Thật sự là gia môn bất hạnh mà …”
“Lão gia gia ,thúc đừng kích động!” Cổ Tiểu Lục thấy khuôn mặt của Ngự Trạch Thiên ông đỏ bừng giận dữ, vội vàng chạy tới khuyên nhủ, rất sợ ông trong nhất thời nóng giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe.
“Tiểu Lục tiểu thư, nhiệm vụ vĩ đại này ta giao lại cho ngươi đi!” Ngự Trạch Thiên đột nhiên thâm sâu hít một hơi, sau đó vỗ vỗ bờ vài mảnh khảnh của Cổ Tiểu Lục nói.
“Cái gì ….nhiệm vụ vĩ đại gì chứ …”
“Thúc đây muốn nhờ ngươi phụ trách giúp đỡ đem cái tên con trai đi lầm đường lạc hướng của ta kéo về đúng quỹ đạo.” Ngự lão gia lấy giọng điệu yêu cầu chính nghĩa năn nĩ nàng.
“Vì sao lại là ta?” Cổ Tiểu Lục kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn.
“Bởi vì… Như vậy nếu thành công thì ta mới có thể báo ân cho ngươi !”
“Chuyện này…” không biết phải mở miệng để nói về vấn đề tế nhị nam nam luyến ái này của anh ta ra sao nên Cổ Tiểu Lục căn bản cứ úp a úp úng.
“Yên tâm đi, sau khi thành công nhất định có chỗ tốt cho ngươi!”
“Chỗ tốt? Cái gì mà chỗ tốt chứ ?” Cổ Tiểu Lục ánh mắt căn bản là mơ hồ không hiểu Ngự lão gia ông muốn nói gì.
“Ngự gia tam thiếu phu nhân !”
☆☆☆
“Rất buồn cười !” Ngự Diễm quay trở lại văn phòng làm việc của anh, dùng hết sức đạp cửa sau đó quăng người tức giận ngồi xuống sô pha.
Thấy chuyển biến tâm trạng rất xấu của bạn tốt kiêm đối tác của anh Ngự Diễm, Mạnh Nghị dường như rất phấn khởi được xem kịch vui , anh ta ung dung cất tiếng hỏi: “Phát sinh chuyện gì vậy? Rất ít khi thấy Ngự thiếu gia của chúng ta tức giận như vậy.”
“Còn không phải là do cha ta… Không biết thế nào mà lại mò ra được một “tuyệt thế mỹ nữ “ đem về, còn dám mạnh miệng nói muốn ta lấy thân thay ông báo đáp ân tình của nàng, thật đáng chê cười mà, Bây giờ là cái thời đại nào rồi mà còn có cái ý kiến cổ hủ đó chứ!” Ngự Diễm hai tay ôm ngực, nhớ tới chuyện vừa mới phát sinh ở nhà anh chỉ muốn nỗi cơn tam bành.
Phụ thân anh thật sự là rất vớ vẩn , cho dù có muốn anh sớm thành gia thất cũng không là tất phải tự đi tìm nữ nhân về cho anh chứ, Ngự Diễm anh nổi danh như thế, muốn anh phải đem theo bên người một nữ nhân đặc thù như vậy, anh thực sự nuốt không trôi a.
“Chậc chậc, có tuyệt thế mỹ nữ để làm quen ngươi còn muốn gì nữa? Ngươi thật sự là lòng tham vô đáy mà.” Mạnh Nghị anh ta đương nhiên hiểu hàm ý của cái mà Ngự Diễm gọi là “tuyệt thế mỹ nữ” là gì , nhưng vẫn cố tình trêu chọc ông bạn vàng của anh.
Ngự Diễm tức giận trừng mắt nhìn anh ta, khinh bỉ liếc mắt một cái, sau đó bĩu môi không thèm nói lời nào.
“Ngươi sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ? Có như vậy thôi mà đã tức giận sao?” Mạnh Nghị thấy phản ứng của bạn thân thì có chút nghi hoặc hỏi.
Nếu là bình thường Ngự Diễm đã sớm cùng anh ta tranh cãi ủm tỏi rồi sao hôm nay tinh thần anh lại có vẻ sa sút như vậy? Chẳng lẽ là do đã bị cái gọi là “tuyệt thế mỹ nữ” kia ảnh hưởng?
“Ta thực không hiểu cha ta làm sao có thể coi trọng cái loại nữ nhân này, hơn nữa… lại còn gọi là cây cau Tây Thi gì đó!”
“Cây cau Tây Thi… không phải là nàng ta thực sự bốc lửa đó chứ?” Mạnh Nghị ở trước mặt Ngự Diễm xoay người ngoáy mông, bày ra một bộ dáng khêu gợi nói.
“Là …. thực bốc lửa đó, bất quá là cái loại nữ nhân mà vừa nhìn thấy đã nổi gân xanhmuốn chạy trốn đó, hơn nữa tuyệt đối không bốc lửa gì hết a!” Nhớ tới bộ dáng của cô gái đầy tục khí, Ngự Diễm thực muốn biết tại sao nàng ta làm cho bản thân thành ra như vậy, làm sao có thể sẽ có ai thèm tới cửa? Lúc này, trong đầu anh không khỏi hiện lên suy đoán xem hình ảnh Cổ Tiểu Lục canh suông mì sợi, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm sẽ ra bộ dáng gì… Đáng chết! anh không có việc gì thì nhớ tới yêu nữ kia làm cái gì?!
“Không phải đâu… Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng muốn trông thấy nàng ta .” Mạnh Nghị đối với nữ nhân kỳ lạ kia bỗng nổi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
“Có cơ hội như lần này… Ba ta sẽ không dễ dàng buông tha ta như vậy đâu .” Ngự Diễm bộ dáng buồn rầu than thở.
“Vậy thì ngươi tìm cách làm cho nàng tự rút lui đi.” Mạnh Nghị đứng ngoài câu chuyện nên hiểu rõ vấn đề ,thoải mái nói.
“Không dễ dàng như vậy, ba ta lúc này là nói thật …” Nếu không phải anh là đứa con có hiếu thì Ngự Diễm anh thật muốn cùng kia lão phụ thân điên kia đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, tự nhiên lại bị cha anh cố tình an bài phần mộ hôn nhân cho anh, hiện nay không thể nào có cách thuyết phục được lão nhân gia, không được… anh nhất định phải nghĩ cho ra biện pháp, không thể cứ như vậy để tùy ý phụ thân quyết định đến cuộc sống cá nhân của anh…
Chương 2
Vừa bị cha anh uy hiếp thắt cổ bức anh phải nhận lời xong trong lòng vẫn còn đang có một cục nghẹn to đùng thì ba ngày sau Ngự Diễm anh bị chính người cha thân yêu không trâu bắt chó đi cày, bắt buộc anh phải cùng Cổ Tiểu Lục hẹn hò lần đầu tiên.
Hôm nay anh những tưởng Cổ Tiểu Lục sẽ đỡ nhức mắt một chút, nhưng thì trang điểm cùng sự kết hợp quần áo theo khuynh hướng thời trang quái dị đúng là làm có khả năng làm cho một người chuyên làm nghệ thuật như anh mắc một cục nghẹn thật to muốn nuốt cũng nuốt không trôi.
“Ngự Diễm, tôi biết anh quả thực là khó xử mới mời tôi đi ăn bữa cơm này, nhưng kỳ thật tôi cũng không muốn dính vào chuyện không hay ho này của anh một tí nào, anh có biết hôm nay tôi phải đóng cửa quán ảnh hưởng như thế nào không? Nếu không phải vì sứ mạng mà tôi đã hứa với cha anh, dứt khoát tôi sẽ không đến…” Vừa thấy Ngự Diễm tuấn tú bước đến chỗ hẹn, Cổ Tiểu Lục cô cố nén trái tim đang đệp liên hồi nhanh mồm nhanh miệng giải thích lập trường của mình.
Ngự Diễm không có vẻ gì là thú vị ,anh ngẩng đầu nhìn Cổ Tiểu Lục liếc mắt một cái, sau đó lại bày ra cái vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nhìn tên người hầu do cha anh phái tới ngoài cửa, đột nhiên trong lòng anh cảm thấy thật sự ủy khuất khi chính cha anh đối xử với anh như là phạm nhân.
” sứ mệnh gì?” Trong lòng đầy bực bội anh chỉ muốn trút giận vào cái cô nàng là nguyên nhân chính của nỗi khổ của anh đang đứng trước mặt.
“Chính là… cha anh hi vọng tôi có thể giúp anh hiểu rõ vấn đề tâm lý của anh, giúp anh ra khỏi sự trầm mê nam nam luyến ái, hông ấy tin tưởng rằng với sắc đẹp của tôi có thể khiến anh quay trở về với đúng khuynh hướng giới tính bình thường.” Cổ Tiểu Lục cô tỏ ra rất thành thật.
“Phốc!” ngụm balley vừa mới được Ngự Diễm anh nuốt vào đều bị phun tung tóe ra bàn, đúng là cô nàng này có khả năng thiên phú hủy họai hình tượng phong nhã của anh mà.
“Cô có thể suy nghĩ một cách bình thường được không? Sắc đẹp của cô đúng là khá đặc biệt không phải ai cũng đều có …” Ngự Diễm vừa nói vừa nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô một hồi, sau đó bất giác lắc lắc đầu.
“Anh đừng tưởng nói như vậy tôi sẽ thẹn thùng…” Cổ Tiểu Lục tay chân bắt đầu luống cuống, cô bị Ngự Diễm nhìn chăm chú khuôn mặt không kềm được mà lộ ra nụ cười rồi nhanh chóng hai má ửng hồng không thể che dấu được nói.
Cổ Tiểu Lục cô ta thẹn thùng nhưng không hiểu sao lại làm anh bị chấn động, thật đáng chết! Đây là cảm giác gì chứ … chắc anh bị nàng ta và cha anh bức điên đến nỗi sinh ra ảo giác chăng? Nếu không vì sao vừa lấy biểu tình ngượng ngùng trên mặt Cổ Tiểu Lục cô lại khiến tim anh đập nhanh đến vậy? Ngự Diễm anh vuốt vuốt tóc quyết định không thèm nhìn nhìn tới cô nữa.
“Anh cũng đừng nóng giận , vui vẻ cũng là phải ăn xong bữa cơm này, mà không vui thì cũng phải ăn, cho nên tôi thấy anh nên thoải mái một chút.” Cổ Tiểu Lục cô cũng bày ra bộ dáng thân bất vô kỷ vỗ vỗ bàn nói.
Ngự Diễm anh lại một lần nữa không nhịn được mà phải trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái,trong đầu anh không thể hiểu nổi cô gái này trong óc cô ta chứa những gì, quả thực cô ta không nói thì còn dễ thở một chút nhưng hễ cô ta mở miệng thì thật là rất khó nghe!
“Như vậy tốt lắm, chúng ta nên tìm đề tài nào đó thảo luận cho không khí đỡ tẻ nhạt đi .. Đúng rồi, nghe nói công việc của anh là nhà tạo hình, đúng không như vậy nếu anh lấy góc độ chuyên nghiệp ram à xem xét thì anh thấy tôi có thích hợp làm nhà tạo hình không ?” Cổ Tiểu Lục nghiêng nghiêng thân mình cố thử bày ra một tư thế khêu gợi hỏi. Ngự Diễm anh tuy không muốn trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẫn của cô ta nhưng không kềm chế được anh lại nở nụ cười … khinh bỉ.
Ngự Diễm anh không thể dối lòng mà không nói, cô gái này quả nhiên thực sự khôi hài, bất quá, ngoại hình kiều diễm của cô ta vẫn đủ làm anh chết khiếp mà chùn bước l.
“Nhà tạo hình… có thể chứ , cô có thể đi hỏi công ty mai táng có khi bọn họ cần tuyển người a.” Ngự Diễm anh khóe miệng vẫn mang ý cười, lời nói ác độc .
“… anh cũng đùa thật quá mức nha, nói gì đi nữa tôi cũng là người nổi tiếng ở khu này, nói tới “ Trường An xã khu “ từ đầu đường đến cuối ngõ không có người nào không biết đến cây cau Tây Thi Tiểu Lục tôi nha, anh nói như vậy tôi thật sự cảm thấy mất mặt!” Cổ Tiểu Lục cô không nhịn được chu miệng lên, trong lòng không rõ vì sao Ngự Diễm anh thật sự không biết thưởng thức vẻ đẹp của cô.
“Cô ăn mặc chói mắt như thế thì đúng là làm cho người khác chỉ cần nhìn lướt qua là có ấn tượng sâu sắc rồi nên chuyện cả khu này ai ai cũng biết đến cô thì đâu có gì là khó hiểu chứ , đúng là giống như gặp ma giữa ban ngày mà!” anh liếc liếc nhìn Cổ Tiểu Lục cô sau đó chậm rãi nói.
“Ai a, chỉ có mình anh nói như vậy thôi…” Cổ Tiểu Lục nhìn lại chính bản thân mình rồi lẩm bẩm : “thật sự là tệ như vậy sao?”
Lúc này Ngự Diễm anh mới để ý nhìn kỹ khuôn mặt của Cổ Tiểu Lục, , kỳ thật cô là cô gái rất xinh đẹp , nhưng anh vẫn không hiểu vì sao cô phải tự đem chính mình đóng gói thành hình tượng “cây thông Noel” như thế chứ?
“Vì sao cô không lo làm những công việc mà các cô gái khác thường làm mà lại đi làm cái công việc này?” lúc buột miệng hỏi cô chính bản thân anh cũng cảm thấy bị dọa , làm sao anh lại tự nhiên có hứng thú với bối cảnh của Cổ Tiểu Lục?
“loại công việc này có gì không tốt a, nói cho anh biết … Tôi là truyền nhân đời thứ hai của mẹ nhỏ của tui,bà chủ hiện tại chính là tại hạ tôi.” Cổ Tiểu Lục kiêu ngạo nâng cằm lên, trong ánh mắt cô tràn ngập sự kiêu hãnh.
“Mẹ nhỏ của cô ư?…” Ngự Diễm coi nhẹ khẽ hừ một tiếng.
“Anh đừng có mà nhục mạ mẹ nhỏ của ta, bà là thần tượng của tôi đó nha! Bà trong khu này nổi tiếng là người xinh đẹp thông minh đó, từ chú Âu Cát Tang cũng không một ai thoát được sự quyến rũ cinh đẹp của bà đâu, đều quỳ muốn quỳ gối dưới chân bà!” Cổ Tiểu Lục cô không cho Ngự Diễm có cơ hội mở miệng, trực tiếp cắt ngang lời anh, liều mạng giữ gìn thanh danh của mẹ nhỏ cô.
Thì ra này Cổ Tiểu Lục cô là vì quan hệ với mẹ nhỏ nên mới làm công việc của một cây cau Tây Thi, hơn nữa cô còn đem chính bản thân mình biến thành bộ dáng này …
“Cô ăn mặc như thế này là sao chép từ mẹ nhỏ của cô sao?” anh nghi ngờ hỏi, trong lòng rất khó tưởng tượng ra cái hình ảnh, một già một trẻ tất cả hai mẹ con nhà họ đều ăn diện một cách quỷ dị như thế…
” không phải… Tôi không gợi cảm như bà, tuy rằng tôi cũng đã cố tình mặc rất ít vải a, nhưng vẫn không thể có được phong thái nữ nhân thành thục như bà “ Nhớ tới khuôn mặt của mẹ nhỏ Trương Mỹ Lệ, Cổ Tiểu Lục cô trên mặt bất tri bất giác biểu lộ ra thái độ vô cùng yêu thích và ngưỡng mộ bà.
“Khêu gợi cũng không có nghĩa là phải ăn mặc thiếu vải, hơn nữa nếu ăn mặc cho ra phong cách nữ nhân quyến rũ, cái chính là ở động tác phong thái của chính bản thân cô, trong lúc đó bình thường mà vẫn sở lộ ra mị lực thì mới là sự gợi cảm chân chính.” Ngự Diễm anh nói một cách chuyên nghiệp, nghe xong những lời của anh ánh mắt của Cổ Tiểu Lục cô bỗng sáng lên.
“Anh quả nhiên là nhà tạo hình phóng khoáng lạc quan, nói ra những ý kiến nghe rất chuyên nghiệp a!” Cổ Tiểu Lục lẩm bẩm lặp lại những gì anh vừa nói, tuy rằng có vẻ hơi khó hiểu, nhưng cái chính là cô cảm thấy những lời Ngự Diễm anh nói không phải là không có lý.
“Là … cơ thể có khá nhỏ bé .” anh cũng muốn diễn đạt sự thấp bé của cô một cách nhẹ nhàng hơn một chút.
“Tôi vốn cũng không học lên đại học… sau khi tốt nghiệp là bắt đầu đến làm ở quán, kỳ thật tôi tuyệt đối không thích đụng vào cau, vì thường thường tôi sẽ bị vôi ăn bị thương ngón tay…” Cổ Tiểu Lục xèo bàn tay nhỏ bé, có chút ít tróc da, có chút ít sưng đỏ, thoạt nhìn thực làm cho người ta xót ruột.
Nhìn đôi bàn tay nhỏ bé kia, trong lòng Ngự Diễm anh đột nhiên căng thẳng, một đôi tay ngắn ngủn trên đầu ngón tay đầy những vết thương nho nhỏ, xem ra cái công việc kia không phải chỉ có quần áo lượt là thoải mái như vậy.
“Không thích thì cô đừng làm.” Ngự Diễm dời ánh mắt đi không muốn tiếp tục nhìn đôi tay hồng hồng nhỏ bé của cô , để tránh đáy lòng của chính bản thân mình lại bắt đầu phát sinh cảm giác quái dị.
“Không được, tôi muốn giống mẹ nhỏ của tôi cứ như vậy là nữ nhân phong tình vạn chủng!” Cổ Tiểu Lục kiên quyết nói.
“Phong tình vạn chủng cũng có rất nhiều cách, cô chọn cách đó rất vô dụng.” Anh trực tiếp vạch trần cô.
Vốn nghe thấy những lời khó nghe của anh Cổ Tiểu Lục cô trong lòng càng cảm thấy khó chịu, lúc này tiểu Ma Tước cô lại đột nhiên im lặng .
Ngự Diễm quay qua liếc mắt nhìn Cổ Tiểu Lục một cái, phát hiện ra ánh mắt của cô đang dừng lại ở trên người người khách vừa bước vào … Đôi mắt thật to của cô bắt đầu hàm chứa nước mắt.
Anh tò mò xoay người nhìn người có thể ảnh hưởng đến tâm tình của cô lúc này thì thấy đó là một đôi tình nhân tuổi trẻ, đang rất nóng bỏng thân thiết bày tỏ tình cảm với nhau.
“Cô làm sao vậy? Gặp người quen sao?” Anh không có thói quen tò mò nhưng nhìn biểu tình của tiểu Ma Tước cô anh chỉ muốn quan tâm hỏi thăm.
“Của tôi … Quách Dục An!” Cổ Tiểu Lục cô nước mắt đã bắt đầu rơi xuống .
“Đừng khóc, đừng khóc, cô làm sao vậy?” Người rất không biết cách an ủi người khác đặc biệt là con gái như Ngự Diễm anh đã bị nước mắt của Cổ Tiểu Lục cô dọa, anh không thể nghĩ tới người thoạt nhìn lạc quan như cô lại có lúc không chịu đựng được mà khóc.
Ngự Diễm vươn tay, anh do dự trong chốc lát mới vỗ vỗ lưng cô, mà gương mặt trang điểm đủ màu sắc sặc sỡ của cô đã bị nước mắt làm nhòe nhoẹt ,rồi đột nhiên Cổ Tiểu Lục cô đứng lên, bước về phía đôi tình nhân kia.
☆☆☆
“Quách Dục An!” cô đứng mặt bọn họ, ánh mắt hồng hồng trừng mắt nhìn chàng thanh niên kia.
“Tiểu Lục? sao em lại ở chỗ này?” chàng thanh niên kia dột nhiên thấy Cổ Tiểu Lục tay chân có chút luống cuống.
“cô ta là ai…” bạn gái Quách Dục An bị ánh mắt chật vật của Cổ Tiểu Lục dọa, trong ánh mắt cô ta ngoại trừ một chút hoảng sợ còn mang theo chút ít hèn mọn.
“anh là hàng xóm…” chàng thanh niên không dám nhìn thẳng vào mắt Cổ Tiểu Lục khẽ trả lời nhát gừng.
“Quách Dục An, đây là bạn gái của anh sao?” Cổ Tiểu Lục lúc này lấy tay lau đi nước mắt đang ràn rụa, không ngờ lại đem đủ loại màu sắc trên gương mặt làm hỗn loạn.
” đúng vậy tôi là bạn gái của anh đấy, cô có ý kiến gì sao?” Cô gái kia rất dễ dàng cảm nhận được Cổ Tiểu Lục đối với Quách Dục An có tình cảm mãnh liệt, vì liền thế kiêu ngạo ôm lấy cánh tay chàng trai thể hiện chủ quyền để thị uy đối với Cổ Tiểu Lục.
“Quách Dục An anh đúng là kẻ đại lừa đảo, tôi ghét anh nhất!” Cổ Tiểu Lục rống lên một tiếng sau đó cô không quay đầu lại chạy trối chết ra khỏi nhà hàng.
“Tiểu Lục!” Quách Dục An có chút áy náy, nhưng hiện tại đang có bạn gái bên người anh ta cũng không có dũng khí để đuổi theo, dù sao thì anh ta đối với Cổ Tiểu Lục cô cũng không có chút tình cảm luyến ái nào nên suy đi nghĩ lại cũng nên để cho cô tự hiểu mà hết hy vọng đi!
Đứng ở một bên chứng kiến sự việc Ngự Diễm anh không nghĩ nhiều mà ngay lập tức đuổi theo cô ra ngoài, trong lòng anh rất sợ vị ân nhân cứu mạng của cha anh trong lòng nghĩ luẩn quẩn mà làm việc ngốc ngếch.
Đuổi theo cô tới tận công viên, anh mới bắt kịp Cổ Tiểu Lục cô đang trốn trong lương đình khóc lớn.
Cái cô gái này chân ngắn tay ngắn mà làm sao có thể chạy nhanh đến thế chứ? Đến ngay cả anh là một nam nhân cao tới một trăm tám mươi lăm cm mà cũng không đuổi kịp cô !
“Cô đừng khóc , cô cứ khóc như vậy người ta thấy sẽ hiểu lầm là tôi ăn hiếp cô đó nha!” Nhìn thấy Cổ Tiểu Lục đang ôm cây cột lớn giữa lương đình khóc to, Ngự Diễm anh đột nhiên trong lòng có chút hối hận vì đã đuổi theo cô.
Anh hẳn là nên bỏ cô lại một mình chạy về nhà , nhưng là do căn cứ vào đạo đức cũng như sự đồng cảm anh không thể làm như vậy được.
“Anh ta … gạt tôi…” Cổ Tiểu Lục mặt đầy nước mắt nước mũi nức nở nói.
“Anh ta lừa cô cái gì? Nam nhân bắt cá hai tay cũng là chuyện bình thường .” Anh biểu tình như không có chuyện gì nghiêm trọng nhún nhún vai, như là thấy sự việc cũng không có gì đáng trách.
Cổ Tiểu Lục quay đầu lại, trên khuôn mặt ràn rụa nước mắt, nước mũi cùng màu trang điểm, phải nói là tình huống hiện tại thì cô không thể xấu hơn được nữa.
Nhìn cô với bộ dáng Quỷ Kiến Sầu, Ngự Diễm không đành lòng lấy khăn tay trong túi ra đưa cho cô, Cổ Tiểu Lục nhận lấy khăn tay lau nước mắt nước mũi đang tùm lum trên gương mặt.
Nhìn bộ dáng quái dị lẫn đáng thương của cô, Ngự Diễm anh không khỏi nhíu nhíu mày.
“Anh ta nói… anh ta trước mắt không nghĩ đến sẽ có bạn gái… Đợi cho đến khi anh tat hi đậu vào cục cảnh sát mới tính tới… Kết quả là … Ô… Kết quả là anh ta … Ô…” Cổ Tiểu Lục thảm thiết khóc lóc buông cây ci65t đình xoay người lại ôm cổ Ngự Diễm tiếp tục khóc lóc kể lể.
Ngự Diễm anh bị động tác lớn mật này của cô doạ đến hoảng sợ, ngay lập tức vội vàng lui lại, nhưng đôi tay đang níu lấy cổ anh của Cổ Tiểu Lục cô không có chút ý định buông.
“Anh ta gạt tôi… tôi ghét anh ta … Tôi đã thầm mến anh ấy mười mấy năm rồi … Mới gần đây chính tôi đã thổ lộ tình cảm cho anh ấy biết là tôi muốn anh ấy cưới tôi làm vợ … anh ta gạt tôi …” Cổ Tiểu Lục tiếp tục khóc la.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian